Hiền Thê Xui Xẻo
Phan_37
Vì để gặp được người trong lòng, Ngu Nguyệt Thiền không thể không thay đổi lộ trình, mỗi ngày chạy đến chỗ Ngu Nguyệt Quyên ônchuyện tỷ muội tâm sự để tìm kiếm Diêm Ly Trần. Sau khi Ngu Nguyệt Quyên biết mục đích của nàng ta, cũng tủm tỉm phối hợp, sau đó nhàn nhạt ở một bên xem kịch vui.
Ngu Nguyệt Quyên biết khả năng của mình, cho nên đối với kẻ tiểu nhân như Ngu Nguyệt Thiền, mình vẫn không nên chọc giận. Hiện tại, Ngu Nguyệt Thiền theo đuổi Diêm Ly Trần, chỉ cần Ngu Nguyệt Thiền không rõ ràng, nàng cũng sẽ không nói gì cả, ở một bên chế giễu là tốt rồi. Đôi lúc, nàng hy vọng, Diêm Ly Trần có thể tiếp tục đả kích Ngu Nguyệt Thiền đến phát khóc vài lần nữa.
Cho nên mỗi ngày, Ngu Nguyệt Quyên coi như đang xem trò hay, tâm tình cực tốt.
Các nàng vận khí tốt, có thể ngẫu hiện ở vườn hoa Đông viện gặp Diêm Ly Trần đang đứng chắp tay ngắm hoa, cũng có thể nói chuyện vài câu – đương nhiên kết quả thường là người nào đó sẽ khóc mà chạy đi, nhưng thế là cũng tốt rồi, coi như là có tiếp xúc. Gặp hôm xui xẻo, ví dụ như khi Diêm Ly Trần đang thẫn thờ trên nóc nhà hoặc đầu tường hay trên cây chẳng hạn, Ngu Nguyệt Thiền chỉ có thể đứng trong phòng âm thầm nhìn ngắm.
Đương nhiên, trừ các nàng, thời gian này, Nhị bá mẫu cũng có thu vaaxtron Bà ta đã thành công tẩy não Diêu thị, tin tưởng không lâu nữa, các nha hoàn Ngu gia đưa tới sẽ có cơ hội hành động. Có điều không phải chuyện gì cũng được toại nguyện, ít nhất, Nhị bá mẫu vẫn còn hoài nghi thân phận của Diêm Ly Trần, không dám để nữ nhi tiếp tục mê luyến Diêm Ly Trần thêm nữa.
Nhị bá mẫu cho người đi điều tra Diêm Ly Trần, phát hiện nhiều điểm đáng nghi hoặc.
Đầu tiên, Diêm Ly Trần danh nghĩa là nhạc sĩ cung đình, ở trong cung giáo phường nhạc, chuyên môn đánh đàn cho Hoàng Thượng. Có điều hắn chỉ là một nhạc quan nho nhỏ nhưng địa vị lại không hề thấp, ngay cả hoàng đế cùng đối đãi hắn kiêng nể, trừ bỏ hậu cung, còn lại đều theo hắn, thậm chí hiện tại hắn tùy ý rời cương vị công tác cũng không có ai truy cứu, khiến cho người ta không thể không suy nghĩ về thân phận thực sự của hắn.
Tiếp đó là họ của hắn, họ “Trần”, lại có bộ dáng xuất sắc như vậy, thế nào cũng không phải là người thường, thậm chí khiến cho người ta hoài nghi hắn cùng với bộ tộc “Trần thị” thần bí có quan hệ gì đó, cùng Đại Sở có gì đó sâu sa.
Trên người Diêm Ly Trần có nhiều điểm đáng ngờ, khiến cho Nhị bá mẫu không thể nào dễ dàng quyết luận, cho nên chỉ có thể nhắm một mắt, mở một mắt với hành vi của nữ nha, làm như không biết, chuyên tâm đối phó Diêu thị.
Mà nữ chủ nhân phủ tướng quân – A Manh, đương nhiên biết động thái của mọi người, nàng cùng như Ngu Nguyệt Quyên, ở một bên chế giễu.
Nhưng mà rất nhanh, A Manh phát hiện mình không có cách nào chế giễu, nói không chừng lại có người bắt đầu chê cười bản thân mình mất.
Nguyên nhân là vì Diêm Ly Trần cho người mang lễ vật lại tặng, nói là muốn tặng cho tiểu tử thối.
Khi A Manh nhận lễ vật, còn cảm kích với Diêm Ly Trần, thấy hắn thực quá khách khí, khiến nàng thật ngại ngùng, nhưng khi Ngu Nguyệt Trác mở lễ vật ra, hai mắt hắn sáng lên, lại nhìn nàng cười đến nhộn nhạo, A Manh bắt đầu thấy không thích hợp, tò mò nhìn nhìn, xem đó là vật gì vậy. Sau khi nhìn rõ, A Manh lại thầm nguyền rủa Diêm Ly Trần mười năm không dựng lên được, sau đó bị một quỷ súc công đặt trên giường OOXX! “=.= Kỳ thực, không cần nguyền rủa, hiện tại hắn đã không muốn dựng…”
Thật sự là lễ vật này khiến cho người ta TMD đau a!!!!!
Chương 67
A Manh nhìn rõ được vật mà Ngu Nguyệt Trác cầm trong tay, theo bản năng muốn cướp về thiêu hủy.
Ngu Nguyệt Trác ôm nàng vào lòng, một tay đỡ eo nàng, tay còn lại đem vật kia để vào trong hòm, không cho nàng cầm được, cúi đầu hôn mặt nàng, cười nói: “Thì ra tỵ hỏa đồ còn có loại dành cho phụ nữ có thai, thật là hay! A Manh, đêm nay chúng ta thử nhé?”
Hai mắt tỏa sáng, nhìn gương mặt nàng vì mang thai mà trở nên đầy đặn, nhất là bộ ngực. Ánh mắt nhìn khiến nàng thiếu chút nữa nghĩ bản thân mình hiện tại như bị thu nhỏ lại trong mắt hắn.
“Mặc kệ!” Da đầu A Manh run lên, tuy chỉ là nhìn một cái, nhưng ánh mắt đó vẫn biểu hiện được nội dung trong đầu hắn, liên tưởng đến hành động của nam nhân này khi ở trên giường, A Manh không thể nào cho hắn toại nguyện được. Làm thỏa mãn hắn, chính mình sẽ không hay ho, chuyện thiệt thòi như vậy, nàng mặc kệ!
“Vì sao? Trong sách nói, đối với phụ nữ có thai, không chỉ không hại, thậm chí còn có lợi!” Ngu Nguyệt Trác chỉ vào quyển sách, hùng hồn đầy lý lẽ hỏi lại nàng.
"..."
Thấy nàng trầm mặc, gương mặt đỏ hồng lên, Ngu Nguyệt Trác đột nhiên cười rộ lên, nắm cằm của nàng ghé sát vào, “Nàng không phải là thẹn thùng chứ? Vợ chồng làm loại chuyện này không phải rất bình thường sao, có gì mà thẹn thùng? Nàng là vợ của ta, ta không chạm vào nàng còn chạm vào ai? Ta nhịn đã ba tháng, ngư nàng ơi nhẫn tâm để mặc ta nhịn tiếp sao?”
Thanh âm kỳ lạ mà khàn khàn, gần như nức nở bên tai, khiến lòng của nàng nhũn ra. Nhưng khi nghĩ đến việc nam nhân này có thể ép buộc, nàng mỗi lẫn đều ngất đi, còn bị hắn nói thể lực không tốt, lại tiếp tục bị ép buộc… Như thế nào nàng cũng không cần như vậy nha!
“Uhm, thì cố gắng nhịn thêm.” A Manh cố lấy dũng khí, thập phần thành khẩn nói: “Mười tháng thật sự không lâu đâu.”
Ngu Nguyệt Trác nheo mắt nhìn nàng, đến khi nàng bị nhìn đến không nhịn được mà quay sang chỗ khác, đột nhiên cười rộ lên, gương mặt tuấn nhã sáng lên.
“Xem ra, ta không cần hỏi ý kiến của nàng rồi.”
A Manh nhìn gương mặt nam nhân đang tiến lại gần, sau đó trên môi chợt ấm áp, nhịn không được nhắm mắt lại, trong lòng không hiểu sao có chút sợ hãi, bắt đầu cảm thấy tương lai sẽ không được tốt, kiếp sống tiêu diêu tự tại của phụ nữ có thai sẽ bị nam nhân thích xen vào việc của người khác kia phá hủy đi mất!
***********
Đúng lúc A Manh đang nghiến răng nghiến lợi nguyền của Diêm Ly Trần – kẻ thích xen vào việc của người khác – trèo cây bị ngã, đi tường trượt chân, đi thường ngã sấp, ăn vải bị chảy máu mũi, thì Diêu thị gọi nàng đến Bích Tâm viện, sau đó đem hai nha hoàn cho nàng với danh nghĩ để hầu hạ bọn họ.
A Manh chưa trải qua việc tranh đấu giữa nữ nhân, trong lúc nhất thời hỏi thẳng: “Nương, hạ nhân ở Viện Tỏa Lan đã đủ, không cần các nàng. Hơn nữa, các nàng là do tổ mẫu đưa cho ngài, ngài cho chúng ta, ai sẽ hầu hạ ngài?”
Diêu thị bị A Manh hỏi thẳng như thế có chút xấu hổ, có điều, mấy ngày qua bà bị Nhị bá mẫu tẩy não, cảm thấy con dâu hiện tại đang mang thai, không thể hầu hạ con trai mình, nên phái nha hoàn đến, tránh để con mình chịu ủy khuất!
Diêu thị được Nhị bá mẫu đả thông tư tưởng, mới bỗng nhiên nhận ra, bên người con trai, trừ bỏ con dâu, còn lại không có nha hoàn thông phòng hay tiểu thiếp, trước kia bà không dám hỏi chuyện của con, lại thấy vợ chồng bọn nhỏ hòa thuận nên nhắm một mắt, mở một mắt cho qua. May có Nhị bá mẫu nhắc nhở, mới phát hiện thế là không thể được, chớ nói con dâu về sau có thể làm phản hay không, bản thân con mình cũng không thể làm như vậy được.
Cho nên, sau khi bị Nhị bá mẫu xúi giục, Diêu thị xưa nay không hề có chủ kiến lại hành động!
“Không cần lo lắng, hạ nhân hầu hạ ta còn rất nhiều.” Diêu thị cười cười trả lời. “Bọn họ đều là người khéo léo, hiện tại thân thể không tiện, các nàng sẽ giúp đỡ con.”
Đúng vậy, là tiểu yêu tinh đến giúp đỡ nàng!
Trong lòng A Manh oán thầm, lại nhìn gương mặt cứng nhắc của Diêu thị, ngay cả nhìn cũng không dám nhìn trực diện, liền biết trong lòng Diêu thị cũng không được tự nhiên, xem ra Nhị bá mẫu cũng không có thành công lắm. A Manh quyết định, Nhị bá mẫu cũng là đối tượng cần bị nguyền rủa, dám xúi dục mẹ chồng đưa tiểu yêu tinh cho nàng, nàng sẽ không khách khí nguyền rủa.
Cuối cùng, A Manh vẫn mang theo hai tiểu yêu tinh về Viện Tỏa Lan.
Không phải là đột nhiên nàng muốn chia sẻ nam nhân cùng người khác - Ngu Nguyệt Trác mà dám làm chuyện này, nàng lập tức nguyền rủa hắn không lên được – mà nàng đang để lại mặt mũi cho Diêu thị. Hiện tại Nhị bá mẫu còn ở đây, nàng không thể có hành vi cự tuyệt mẹ chồng, sẽ khiến người ta chỉ trích mình tội bất hiếu, lúc đó nàng sẽ lại rập khuôn Túc vương phi trong kinh nổi danh là đoản mệnh, nàng cho Ngu Nguyệt Trác cùng Diêu thị chút mặt mũi, cũng cho Ngu gia chút mặt mũi.
Chỉ là, đến Viện Tỏa Lan chính là mỹ nhân của nàng, lúc đó, nàng muốn làm gì là chuyện của nàng!
Nghĩ đến vẻ mĩ mạo của hai nha hoàn kia, trong lòng A Manh cực vừa lòng, quyết định, khi Ngu Nguyệt Trác không ở nhà, sẽ gọi các nàng đến trước mặt hầu hạ, mỗi ngày đều thưởng thức vẻ đẹp, sau này sẽ sinh bé con xinh đẹp ~~
**********
“Gì cơ? Nữ nhân kia rời đi còn mang theo hai nha hoàn xinh đẹp?”
Tại Lạc Nguyệt hiên, Ngu Nguyệt Quyên giật mình trừng mắt nhìn nha hoàn.
“Đúng thế tiểu thư. Hai nha hoàn đó là Thu Dung và Thu Lan hầu hạ lão phu nhân, các nàng vốn là nha hoàn bên tổ trạch, lần trước khi phu nhân về đó dự nghi thức, lão phu nhân cấp cho vài nha hoàn trở về.” Nha hoàn cẩn thận trả lời.
Ngu Nguyệt Quyên trong lòng vừa hận vừa tức, “Khá lắm, Nhị bá mẫu, thật biết cách ăn nói, nhanh như thế đã khiến mẫu thân đồng ý.” Nhớ đến tình tính hiền lành của mẫu thân, Ngu Nguyệt Quyên không kỳ quái sao bà lại nhanh bị thuyết phục như vậy, khiến nàng thật tiếc rèn sắt không thành thép, ngược lại còn có A Manh dễ dàng tiếp nhận nữa: “Nữ nhân kia chẳng lẽ không có não sao? Sao có thể khinh địch mà tiếp nhận? Nàng tỏ vẻ gì không? Thần sắc như thế nào?”
“Dạ tiểu thư, phu nhân vẫn bình thường ạ. Có điều, theo nô tỳ thấy, dương như nàng… cao hứng!” Nha hoàn khó khăn nói, thực tế, khi nàng nhìn thấy phản ứng của A Manh cảm thấy thế giới này thực mới mẻ.
Ngu Nguyệt Quyên ngẩn người. “Ngươi không nhìn lầm chứ?”
“Nô tỳ không nhìn lầm!” Nha hoàn cam đoan.
Ngu Nguyệt Quyên nhăn mặt lại, không hiểu được A Manh đang suy nghĩ cái gì. Thực sự thì nàng thấy A Manh rất ngốc, nhưng cũng không phải là người dễ bị bắt nạt, nếu là chuyện nàng không thích, nàng sẽ đem sự tình xoay theo hướng khác, khiến người khách thật không hiểu nàng sao lại may mắn đến thế.
Không nghĩ ra được gì, Ngu Nguyệt Quyên quyết định đến Viện Tỏa Lan, muốn xem A Manh sẽ làm gì.
Thực tế thì, không chỉ có Ngu Nguyệt Quyên không hiểu, ngay cả Nhị bá mẫu cũng không hiểu.
Nhị bá mẫu cũng cho người đi Bích Tâm viện do thám, biết được khi A Manh rời đi cũng mang theo hai nha hoàn, liền hiểu được Diêu thị đã nghe lời bà ta.
Nhưng rốt cuộc A Manh đang nghĩ gì, sao lại có bộ dáng cao hứng? Cho dù muốn giả bộ cũng không vừa đi vừa cười về Viện Tỏa Lan chứ? Hơn nữa, bộ dáng kia, không giống như là giả…
*******
Khi Ngu Nguyệt Quyên đến Viện Tỏa Lan, A Manh đang ngủ trưa.
Ngu Nguyệt Quyên nghe xong, hoàn toàn hết chỗ nói!
Tốt lắm, rất tốt, còn có tâm tư ngủ trưa, xem ra nàng thực sự không thèm để ý thật.
Nhưng nữ nhân sẽ không để ý đến chuyện này sao? Ngu Nguyệt Quyên tuy chưa lấy chồng, nhưng nàng ở Diêu phủ cùng Ngu phủ bấy lâu, nhìn các thủ đoạn chồng chất của nữ nhân, đương nhiên sẽ hiểu, nữ nhân đều không muốn chia sẻ trượng phu của mình, thậm chí nàng còn nghĩ, sau này nếu nàng lập gia đình, cũng không muốn cùng nữ nhân khác chia sẻ chung một chồng, mặc kệ là trong lòng nàng có yêu chồng hay không.
“Tiểu thư, phu nhân ngủ trưa thường ngủ đủ một canh giờ, ngài sẽ đợi sao?” Tri Hạ dâng trà cho Ngu Nguyệt Quyên, hỏi.
Ngu Nguyệt Quyên uống trà, phát hiện trà này thật ngon, khác với loại trà bình thường nàng vẫn uống, mát lạnh lại tao nhã, thích hợp tỉnh táo. Sau khi hỏi nha hoàn mới biết đây chính là trà mà đại ca nàng vẫn thích dùng, nhất thời nhịn không được uống hết, lại gọi người mang thêm một ly nữa. Ngu Nguyệt Quyên trước còn tính rời đi, mai lại đến, nhưng mà, sau khi uống trà, nàng quyết định ở lại.
"Ta chờ đại tẩu tỉnh."
Tri Hạ nghe xong, khẽ lên tiếng, cụp mắt xuống che đi tia sáng lóe lên trong mắt.
Với việc Ngu Nguyệt Quyên ở lại, Tri Hạ cũng không kỳ quái, thậm chí có thể nói là nàng cố ý làm vậy. Nàng biết Ngu Nguyệt Quyên sùng bái tướng quân, nhưng từ nhỏ đến lớn không ở chung nhiều, đương nhiên muốn biết anh trai thích cái gì, nay biết trà này là loại đại ca thích, Ngu Nguyệt Quyên đương nhiên muốn tìm hiểu thêm.
Sau đó, Ngu Nguyệt Quyên thưởng thức thêm mấy chén trà nữa, nhịn không được gọi Tri Hạ đến, hỏi cách pha trà này.
Một canh giờ cũng không lâu, A Manh ngủ đủ giấc tỉnh dậy, Ngu Nguyệt Quyên còn chưa hỏi xong.
Tri Hạ cáo lỗi rời đi, vào hầu hạ A Manh.
Khi A Manh đi ra, Ngu Nguyệt Quyên mất hứng trừng mắt nhìn nàng, sau đó hất cằm hỏi: “Tẩu có biết mình làm sai gì không? Hai nha hoàn kia chính là người của tổ trạch.”
Ngu Nguyệt Quyênn hỏi trắng ra, không cố kỵ gì cả, bởi hiện tại ở đây đều là tâm phúc của các nàng, sẽ không làm phản.
A Manh gật đầu, “Ta biết! Có điều vào Viện Tỏa Lan sẽ thành người của ta.”
Ngu Nguyệt Quyên nghi ngờ nhìn nàng, dường như không hiểu A Manh, sau một lúc nói: “Thì ra tẩu cũng hiểu được. Tốt, phủ tướng quân do một tay anh ta dốc sức dựng lên, không cần người bên tổ trạch nhúng tay vào, tẩu đừng có mà cho các nàng cơ hội.” Ánh mắt Ngu Nguyệt Quyên mang theo cảnh cáo nói.
“Đương nhiên!” A Manh mỉm cười, sờ sờ bụng mình nói: “Các nàng bề ngoài rất được, nhìn nhiều thứ xinh đẹp, về sau sẽ sinh đứa trẻ xinh đẹp.”
"Ai nói ?" Ngu Nguyệt Quyên ngạc nhiên nói.
“Thượng thư nói.”
“Cho nên, tẩu nhận các nàng là vì bộ dáng các nàng xinh đẹp?” Ngu Nguyệt Quyên khó khăn hỏi.
“Đương nhiên!” A Manh tủm tỉm.
Ngu Nguyệt Quyên đột nhiên cảm thấy nàng không muốn hiểu nữ nhân này nữa, không cùng ý tưởng với nàng. Chẳng trách nàng nhận hai kẻ phiền toái, còn cao hứng, ngược lại khiến nàng có cảm giác vô lực là sao?
Cùng A Manh hàn huyên một lúc, Ngu Nguyệt Quyên cảm thấy mình không thể nhịn được nữa, thật muốn bóp chết tư tưởng quỷ dị của nữ nhân mang thai này, cho nên mau chóng cáo từ.
Bất quá, khi trở lại Lạc Nguyệt hiên, Ngu Nguyệt Quyên cảm thấy không thể để mặc A Manh được, trong lòng cũng không muốn bên cạnh đại ca có người của tổ trạch, nàng thật không có cách nào ứng phó. Nghĩ nghĩ, Ngu Nguyệt Quyên quyết định phân phó người đi nói chuyện này cho Ngu Nguyệt Trác, để hắn tự quyết định.
Chạng vạng khi Ngu Nguyệt Trác hồi phủ, vừa vào cửa kiền bị một nha hoàn cản lại.
Nhìn ra là nha hoàn của muội muội, Ngu Nguyệt Trác ôn hòa hỏi: “Chuyện gì?”
Nha hoàn kia có chút khẩn trương, nhìn nhìn bốn phía, không biết nên nói thế nào, đến khi Ngu Nguyệt Trác cho người bên người lui xuống, nha hoàn – Phương Tiểu Thanh – mới kể hết chuyện hôm nay ra, sau đó nói với Ngu Nguyệt Trác: “Tướng quân, tiểu thư cảm thấy phu nhân vì yêu quý dung mạo các nàng mới cho các nàng ở lại, nhưng các nàng dù sao cũng là người của tổ trạch, không nên để lại bên người phu nhân…”
“… Ngươi nói phu nhân vì yêu thích dung mạo các nàng mới để các nàng lại?” Ngu Nguyệt Trác ôn nhã cười hỏi.
Nha hoàn nhìn thấy hắn tươi cười có chút đỏ mặt, không nghe được sự cường điệu của tướng quân, vẫn gật đầu, bị tướng quân khuynh đảo không tự giác đem câu chuyện giữa hai người lúc trưa nói kể hết cho tướng quân, cũng không phát hiện ra biểu tình của tướng quân.
Việc này Ngu Nguyệt Quyên làm cũng run tay, nào có em chồng nào lại quan tâm người trong viện của anh trai. Nhưng từ nhỏ, Ngu Nguyệt Quyên ở tổ trạch chịu đau khổ, đối với mỗi người ở tổ trạch đều chán ghét, càng không muốn ở phủ tướng quân có cơ sở ngầm của bên đó, nên mới mạo muội ra tay.
Ngu Nguyệt Trác nhìn chân trời đỏ tươi, sờ sờ ngực, vội bước về Viện Tỏa Lan.
Trở về, vừa vào cửa hắn đã nhìn thấy hai nha hoàn mà hắn muốn đá chết.
Nữ nhân của hắn trong lúc hắn không ở đây sờ mặt nữ nhân khác, còn cười đến sung sướng như vậy sao?
Nhìn đến nam nhân xuất hiện ở cửa, A Manh cùng hai nha hoàn đều lộ biểu tình cao hứng, A Manh trực tiếp lên đón: “Tướng quân, chàng đã về rồi.”
Ngu Nguyệt Trác đỡ thắt lưng nàng, nhìn hai nha hoàn đang xấu hổ đỏ mặt, sau đó chậm rãi thong thả tiến vào.
“Vừa rồi, các ngươi đang làm gì?” Sau khi ngồi xuống ghế, Ngu Nguyệt Trác hỏi.
A Manh tự mình hầu hạ hắn chải tóc, lại mang trà cho hắn uống, nghe hắn nói, không chút suy nghĩ đáp: “Ta đang nghe Thu Dung Thu Lan nói ít chuyện cũ. Tướng quân, các nàng là nha hoàn bên Bích Tâm viện, mẫu thân hiện tại thông cảm với ta, phái các nàng lại đây hầu hạ. Các nàng không chỉ xinh đẹp, lại có tài ăn nói, kể chuyện xưa rất hay, vừa vặn để các nàng nói cho cục cưng nghe.” Nói xong, A Manh vụng trộm nhìn ánh mắt tướng quân, phát hiện hắn hôm nay cảm xúc không làm quá, hơn nữa còn nhìn chằm chằm hai nha hoàn kia, không thấy các nàng đều xấu hổ đến đỏ bừng mặt sao?
A Manh lén lút ở bên hông hắn nhéo một cái.
Lực đạo của nàng không đến nơi đến chốn khiến Ngu Nguyệt Trác không để vào mắt, thu hồi ánh mắt, nheo mắt nhìn A Manh, thấy vẻ mặt vô tội, không biết thế nào, lại nhớ đến tình hình khi hắn vừa trở về, nhất thời tức giận, lại ôm mặt nàng trừng phạt.
Hừ, dám sau lưng hắn chạm người khác, đêm nay vô luận nàng khóc thế nào cũng không buông tha nàng!
A Manh bị ôm mặt hai mắt đẫm lệ, không biết nam nhân này nghĩ gì, nàng đâu có chọc gì hắn đâu?
Mà Thu Dung cùng Thu Lan đứng một bên nhìn tướng quân bạo hành gia đình với phu nhân, nhất thời giật mình. Nhưng rất nhanh, trong lòng lại vui mừng, như vậy xem ra, tướng quân cũng không có yêu thương phu nhân như người ta đồn, tin tưởng các nàng đều có cơ hội. Hơn nữa các nàng được lão phu nhân tướng quân phái đến, nên phu nhân cũng nể vài phần đi.
“Đêm nay sẽ tính sổ với nàng!” Ngu Nguyệt Trác thấp giọng nói bên tài nàng, sau đó, ngẩng đầu nhìn hai nha hoàn, khẽ cười nói: “Nếu là lão phu nhân phái đến giúp phu nhân, vậy nhớ kỹ bổn phận của mình.”
“Dạ, nô tỳ hiểu!” Hai nha hoàn vội xác nhận, trong lòng thầm vui sướng, xem ra tướng quân tính nhận lấy các nàng.
“Nhưng các ngươi thật to gan, chẳng lẽ không biết hiện tại phu nhân đang có thai, không thể ngửi được mùi hương quá nặng sao?” Ngu Nguyệt Trác đột nhiên nghiêm khắc nói.
Nha hoàn trong phòng kinh ngạc nhìn tướng quân đột nhiên tức giận, không hiểu có chuyện gì xảy ra.
“Hay là các ngươi có dị tâm, không muốn hầu hạ phu nhân?” Thanh âm càng nghiêm khắc.
Lúc này, hai nha hoàn mới hoảng, vội quỳ xuống thỉnh tội. Các nàng biết hôm nay sẽ gặp mặt tướng quân, đương nhiên muốn làm mình xinh đẹp hơn, thậm chí Nhị bá mẫu còn phái người mang đến phấn son tốt nhất, muốn để lại ấn tượng tốt với tướng quân, mùi hương cũng không quá nặng, phụ nữ có thai có thể chịu được. Nhưng các nàng không nghĩ tướng quân sẽ lấy việc này làm khó dễ, quả thực khác với ảo tưởng của các nàng.
Ngu Nguyệt Trác cũng không cho các nàng cơ hội thanh minh, trực tiếp đuổi các nàng ra khỏi cửa viện, uy thế nháy mắt áp bách khiến người khác không thể thở nổi, không ai dám có ý khác thường với hắn. Mà lần này cũng khiến người ở Viện Tỏa Lan hiểu được, thì ra tướng quân bình thường ôn nhã vậy, khi tức giận sẽ khủng bố thế nào.
Không cần nhiều thời gian, hai nha hoàn có rắp tâm đã bị người xử lý, tốc độ thật nhanh này khiến không ai kịp phản kháng.
Khi A Manh phản ứng lại, nhịn không được nói: “Không cần làm như vậy chứ?” Đáng tiếc cho dung mạo của các nàng, để lại bên người ngắm cũng tốt a!
Ngu Nguyệt Trác nhìn nàng, ánh mắt sâu thẳm lóe ra cái gì đó.
Chỉ liếc mắt một cái, A Manh cảm thấy một cỗ hàn khí từ lòng bàn chân phát ra toàn thân, khiến cả người phát lạnh, sợ hãi khiến nàng không dám nói gì nữa. Trong lòng cũng có chút nghĩ nghĩ, không biết nam nhân này làm sao lại đột nhiên biến thái thế ah.
Ngu Nguyệt Trác không cho phép nàng trốn tránh, kéo tay nàng đặt lên môi hôn một cái, A Manh phát hiện, nơi hắn hôn là nơi nàng vừa tiếp xúc với hai nha hoàn kia, tim không chịu được mà nhảy nhót trong ngực.
“Ngày mai ta cho người lại đây, để nàng chọn một vài nha hoàn vừa ý.” Ngu Nguyệt Trác nhìn chằm chằm nàng nói.
“Gì cơ?” A Manh phản ứng chậm một nhịp.
Ngu Nguyệt Trác cười cười nhìn nàng, “Nhìn ánh mắt của nàng kìa, hai nhà hoàn xấu xí như vậy mà cũng mang về, quả thực là làm hỏng mắt. Mai ta sẽ cho nàng chọn một vài nha hoàn đẹp mặt lại lanh lợi, nàng sẽ vừa lòng.”
"..."
A Manh trợn mắt há mồm, Thu Dung Thu Lan mà xấu sao? Các nàng rõ ràng là nha hoàn xinh đẹp mà!
Chương 68
Là một phụ nữ có thai, bị người khác lăn lộn làm chuyện xấu, trong lòng bi phẫn không thôi. Có lẽ cái kẻ thiết kế ra tị hỏa đồ cho phụ nữ có thai thật có kỹ thuật a, khiến cho nàng muốn làm bộ thân thể không khỏe cũng không được!
A Manh đen mặt, phụ nữ có thai mà cũng có thể áp dụng tị hỏa đồ, thật không khoa học mà!! Gào khóc! Rốt cuộc là tên quái vật nào thiết kế ra? Nàng muốn nguyền rủa hắn cả đời không có cao triều!!!
Trong bóng đêm, âm thanh mơ hồ mà ái muội nín nhịn không được mà bật ra.
A Manh cố mở to hai mắt cũng chỉ nhìn thấy hình dáng người đó, cảm giác không nhìn rõ đối phương làm nàng có chút bất an, thẳng đến khi dưới thân hung ác bị đẩy mạnh, khoái cảm tăng cao làm lý trí nàng vất vả tìm được lại lần nữa bay mất!
“Chàng dừng…” Thanh âm mềm nhũn theo hơi thở bật ra, hai tay đẩy đẩy, muốn rời khỏi tên cầm thú phía sau.
“A…” Thanh âm thô ách vang lên, không như thanh âm kỳ lạ ngày thường khiến người ta rùng mình, mà là một thanh âm ma mị xuyên thấu, chỉ cần nghe, liền nhịn không được mà run lên, cả người mềm nhũn. Đôi môi ấm áp ái muội lướt lên lưng, sau đó khẽ cắn ở cột sống lưng nàng, khiến thân thể nàng lại run rẩy lần nữa.
“Làm sao có thể dừng? Ngoan, đừng lộn xộn, ta lại không nhịn được…” Hắn cắn cổ nàng ẩn nhẫn nói.
Nghe hắn nói, A Manh không dám động, trong lòng lại ai oán.
Rõ ràng là hai nha hoàn kia đều là nữ, chỉ sờ soạng một chút, nam nhân này lại ăn dấm chua?
“Ngu Nguyệt Trác… Không công bằng, các nàng là nữ nhân, hơn nữa là do nương đưa đến…” Nàng đứt quãng nói, muốn để nam nhân lý trí một chút.
Nghe nói thế, công kích đang nguội dần lại bị kịch liệt đứng lên, sau đó nam nhân kia lại nghiến răng nghiến lợi nói: “Nương đưa thì sao? Nàng có thể trốn ta chạm vào các nàng sao?”
“Uy!” Đối với nam nhân ghen tuông này, vẻ mặt A Manh lại đen thui, lời này nghe thế nào cũng thấy kỳ kỳ, hơn nữa có phải rất trái ngược sao? Rất nhanh, loại cảm giác ma sát bắt đầu xâm nhập khiến nàng không nhịn được mà nói thật: “Chàng có lầm đối tượng hay không? Ai có mắt đều nhận ra hai nha hoàn kia đến là để hầu hạ chàng, không phải hầu hạ ta!”
Người phía sau im lặng một chút, sau đó, rút chính mình ra, đem nàng ôm vào trong lòng, hai người đối mặt, lấy phương thức cố điển nhất tiến nào nàng. A Manh hai tay ôm ngực hắn, cắn môi, không cho nhiều thanh âm thẹn thùng bay ra, chỉ lo nha hoàn gác bên ngoài nghe được.
“Ta không cần! Về sau, nàng cũng đừng đem người linh tinh vào viện chúng ta, bằng không ta không ngại đá chết các nàng!”
Nghe hắn nói, A Manh rùng mình một cái, khóe môi ngập ngừng một chút, cuối cùng không nói gì nữa.
Chờ khi nam nhân buông tha cho nàng, A Manh phát hiện thân thể mình tuy mệt nhưng cũng không đến nỗi ngất đi, nháy mắt suýt rơi lệ. Xem ra nam nhân này thật có chừng mực, không có quá đáng như trước kia nữa.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian